Xưa, có một nhà giàu, người ở giúp việc rất đông, trân bảo vô lượng. Lúc bấy giờ, Phật cùng A Nan khất thực đi ngang qua nhà ấy. Chủ nhà cùng vợ con, cháu chắt đều hoan hỷ thỉnh Phật vào nhà, đem vải quý lót đất, dùng đồ vật bằng vàng bạc dâng cúng. Đức Phật dạy rằng:
– Người này, đời trước sinh ra trong một gia đình nghèo thiếu, phải hái rau mà ăn. Một hôm, canh rau vừa chín thời có một vị tu hành vào khuất thực. Chủ nhà cùng tất cả vợ con đều nhịn phần ăn của mình mà cúng duờng vị sa môn đó, trong lòng còn ân hận không có vật quý để cúng dường. Do nhờ thiện niệm và cử chỉ cúng dường tốt đẹp kia, mà cả gia đình đều được giàu có vô lượng, lại phát tâm trì giới thanh tịnh, gặp Phật, nghe pháp chứng quả A La Hán.
Lời bàn
Chúng ta đem vật thực cúng dường Tam bảo cầu vãng sinh Tây phương Cực lạc, cầu công đức vô lậu, không sinh không diệt, đó là cầu pháp vô vi. Nếu như chúng ta bố thí tiền, lạy Phật, niệm Phật, lấy những công đức đó cầu cho gia đình được bình an, con cái thông minh đỗ đạt, làm ăn phát tài, đó là cầu phước hữu lậu, phước hiện tại. Thật ra, chỉ cần chúng ta phát tâm cúng dường bố thí, mà không mong cầu thì phước báo cũng tự nhiên đến, nếu như nó không đến trong đời này thì nó cũng đến trong đời sau. Như gia đình nọ trong truyện, chí thành phát tâm cúng dường cho một vị sa môn mà không mong cầu điều gì, nhưng nhờ phước báo đó mà đời sau họ được giàu sang sung sướng. Cúng dường, bố thí mà không khởi tâm mong cầu điều gì mới chính là cúng dường một cách cao thượng vậy.