Vào đời nhà Minh (1368-1661) ở Trung Hoa có một Phật tử tên Vương Thành, thường ngày hay làm phước giúp đỡ mọi người; nhất là những trẻ mồ côi và nghèo khổ.
Cư sĩ tụng kinh niệm Phật mỗi ngày. Nói chung, cư sĩ là một Phật tử rất thuần thành. Nhưng rất tiếc vì một vài lý do, cư sĩ đã không giữ được giới không sát sinhvà thường ăn mặn.
Ông sống gặp thời nhiễu nhương. Thiên hạ chịu nhiều cảnh thiên tai, nạn trộm cướp hoành hành khắp nơi trong nước. Lòng cư sĩ Vương xót xa lo lắng. Nghe đồn tại một hang động có một vị Hòa Thượng tu hành đắc đạo, có thể biết chuyện quá khứ và tương lai. Ðại sư cũng thấu triệt lý thuyết gây nhân và chịu quả của Phật Giáo. Mặc dù đường xa và nguy hiểm, Vương cư sĩ quyết tâm muốn đến đó gặp Ngài để tham vấn.
Sau cùng, trải qua nhiều khó khăn gian khổ, ông ta đã tới được động tu của vị Tăng. Lúc gặp hòa thượng, ông thưa: “Kính bạch tôn đức, hiện nay xã hội đang bị trộm cướp, đạo tặc tung hoành. Dân chúng bị đàn áp cướp bóc bởi những người mang vũ khí đó. Chúng con không biết làm sao bảo vệ cuộc sống bình an. Chúng con đang bị chìm đắm trong biển khổ của tai ương, thảm họa. Chúng con ngưỡng mong tôn sư mở lòng từ bi giang tay cứu độ sinh linh”.
Hòa thượng mỉm cười hỏi: “Phải chăng ông là Vương Thành?”
Vương hoảng kinh đáp: “Ðệ tử chính là Vương Thành đây nhưng làm sao hòa thượng biết tên con?
Hòa thượng đáp: “Nếu ông không thể giữ giới ăn chay thì có hỏi việc gì cũng vô íchthôi”.
Vương lại hỏi nữa nhưng vị đại sư vẫn không trả lời. Sau đó, Vương trở về nhà và suy nghĩ đến điều mà hòa thượng đã dạy bảo. Từ đó, ông ta quyết tâm chấm dứtviệc ăn thịt các thú vật chết.
Ít năm sau Vương trở lại động tu của vị đại sư. Gặp lại ông, hòa thượng cười bảo: “Khá tiến bộ đấy! Nay ông đã liễu đạo, tâm ông đã thấm nhuần giáo lý Từ Bi”.
“Hiện nay chúng ta đang sống trong thời đại dối trá đảo điên. Bọn đạo tặc lộng hành khắp bốn phương. Chỉ có những ai giữ giới không sát sinh mới sống trong hòa bình an lạc. Ðây là luật vay trả trong vũ trụ”.
Nói xong, hòa thượng nhắm mắt tiếp tục thiền định.
Vương Thành trở về nhà tích cực thuyết giảng cho mọi người hiểu rằng không ai sát sanh hại vật mà có thể mong sống trong an lạc. Bởi vì người gây nhân giết chóc sẽ gặt quả giết chóc.
Cho dù các bạn làm điều thiện, nhưng các bạn ăn thịt, các bạn phải chịu trách nhiệm về những con vật bị giết chết, thì không bao giờ có được sự an lạc chân chính. Muốn có an lạc, bạn phải tạo sự an lạc, chứ không phải tạo khổ đau cho mọi chúng sanh. Phương cách tốt nhất để thực hiện điều đó là chúng ta nên tôn trọngsự sống của mọi loài và luôn luôn ăn chay