Cao Tăng Dị Truyện (Sau Nhị Tổ) – Sư Phổ Minh

Sư Phổ Minh tự là Tịch Chiếu, ở am Diệu Thường, Gia Thiên. Từ lúc cạo dầu, thọ cụ túc giới, Sư ngày ngày tụng kinh Pháp Hoa không ngừng, muôn việc thế gian không hề bận tâm. Sư vào núi Cổ hàng đóng cửa đọc tụng, tụng xong ngồi tĩnh tọa mà thôi. Rắn, chuột, chim chóc ban ngày đùa giỡn trước mặtSư. Gặp khách đến gõ cửa, chúng đều bỏ chạy và bay đi. Nếu chạy không kịp, Sư lấy tay ôm hết vào lòng, lấy y che lại. Khách về, chúng lại nhảy ra đùa giỡn như cũ.

Một hôm có người bệnh đến, Sư lấy tay xoa đỉnh đầu, người đó liền hết bệnh, bèn lạy Sư xin làm đệ tử. Được ít lâu, Sư bảo đệ tử:

– Ngày mười tám tháng năm ta thị tịch.

Đệ tử thưa:

– Tháng năm không được tốt.

Sư nói:

Thế thì tháng tám vậy.

Sư dặn dò đệ tử rồi trở về Gia Thiện. Tháng tám, đệ tử đến tìm Sư, gặp Sư đang quét sân, Sư cười:

– Ông không đến thì ta quên mất!

Sư sai đánh chuông họp chúng, viết kệ:

Cái lão già này,

Tuyệt không tính toán

Thiền chẳng biết tham

Kinh chẳng biết xem

Một đời vụng về vô dụng

Dấu vết bờ núi rặng tùng

Tĩnh như bàn thạch Thái Sơn.

Động như sấm rền điện chớp.

(Giá cá lão hán,

Toàn vô tư toán

Thiền bất hội tham

Kinh bất hội khán.

Sinh bình bá chuyết năng

Hối tích thanh tùng nham bạn.

Tĩnh như bàn thạch Thái Sơn

Đông nhược lôi oanh xế điện).

Rồi ném viết, ngồi ngay mà tịchTrà tỳánh lửa năm màu xông lên cao, hương lạ suốt đêm không tan. Lưỡi Sư không bị cháy, gõ vào có tiếng. Sư tịch hơn một tuần, ở Cổ hàng người ta còn thấy ánh sáng tỏa trên trời cao.

Sư đi ở tự tại, thật là người trì tụng có kết quả.

Nguồn:thuvienhoasen.org