Phóng Sinh Chuộc Tội

Ngày nọ, một người đánh cá ở Đôn Đồ bên Trung Quốc bắt được một con rùa rất lớn. Ông ta chưa biết tính sẽ làm gì với con vật quá to nặng như thế.

Ông suy nghĩ: “Con rùa thực lớn dữ. Nó đáng giá nhiều tiền. Nếu quanh đây người có thể mua được nó thì chỉ có ông Triệu Quần vì ông là người giàu nhất trong quận này.”

Ông đặt con rùa lên chiếc xe hai bánh rồi kéo đến nhà ông Triệu. Ông Triệu những qua và nói: “Nấu xúp thịt rùa.” Ông đưa cho người đánh cá một số tiền lớn để mua con rùa. Từ đó, bất cứ ngư phủ nào bắt được rùa họ đều mang nó đến bán cho ông Triệu Quần. Sau này, nhiều người người bắt rùa đem đến ông Triệu bán trở thành một việc rất bình thường.

Sau đó một năm, Triệu Quần nằm mộng thấy mình đi vào ngôi đền ở Đỉnh Núi phía Đông để tranh cãi một vụ kiện trước mặt ông quan tòa. Nguyên cáo là một người có thân thể đẫy đà, trên đầu có hình tam giác. Ông tự xưng mình là con Rùa dưới sông. Nó tố cáo với đức Vua trên Đỉnh Núi phía Đông rằng: “Triệu Quần đã giết hại rất nhiều dòng họ của chúng tôi, nay ông ta phải thanh toán trả món nợ đó.”

Bằng giọng nói vang rền như sấm, đức vua hỏi: “Này Triệu Quần, ngươi có lời nào để biện bạch không?”

Triệu Quần đáp: “Dạ thưa không. Đúng là thường ngày tôi rất thích ăn thịt rùa. Nhưng tôi có làm hại con vật nào đâu. Bởi lẽ tôi không bắt Những con rùa đó.”

Đức vua bảo rằng: “Những kẻ chài lưới vì thiếu học cho nên họ không biết hành động giết hại các sinh vật vô tội sẽ gây nên sự xáo trộn mất quân bình trong vũ trụ. Còn ngươi là người có học thức hẳn nhiên ngươi phải hiểu rõ hơn. Nếu ngươi không biết, ngươi sẽ bị đày đọa ở cảnh giới Địa Ngục.” Đức vua giận dữ những ông Triệu. Con rùa cúi đầu.

Đức vua hỏi ông Triệu: “Ngươi có muốn tu sửa không? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu từ nay về sau, ngươi sẽ không giết hại bất cứ sinh vật nào, heo, gà vàt, chó, rùa và các thú vật khác, mà ngươi còn hết lòng khuyên dạy mọi người không sát sinh hại vật, có như vậy mới mong chuộc lại các tội ác của ngươi đã gây ra trong quá khứ .”

Đức vua hỏi: “Nguyên cáo có điều gì khiếu nại không?”

Con Rùa khẩn cầu: “Thưa Ngài, ngài xử như vậy có nhẹ tội cho ông Triệu lắm không? Xin Ngài đừng quên rằng y đã ăn thịt không biết bao nhiêu bà con dòng họ của tôi rồi.”

Đức vua nói: “Đúng vậy, thực là có lý. Ta phải trừng phạt ông Triệu này để làm dịu bớt lòng căm phẫn của mọi sinh vật đối với hành động tàn ác của ông ta. Rồi Ngài truyền lịnh cho quỹ tốt dùng gậy tre đánh ông Triệu mười trượng.” Tức thì sáu tên quỹ sứ lôi ông Triệu ra giữa nền nhà, giữ ông nằm đó trong lúc hai tên khác đánh ông bằng gậy.

Khi ông Triệu đứng dậy đức vua ân cần nhắc nhở: “Người nào khởi lên một niệm lành thì quỹ thần liền ban phước xuống cho họ. Còn sanh tâm nghĩ ác thì sẽ gặp tai họa. Nếu ngươi biết ăn năn sám hối sửa đổi thì sau này sẽ có quả báo tốt đẹp. Trái lại, nếu ngươi vẫn chứng nào tật nấy như cũ thì không thể nào tha thứ được.” Nói xong, Đế Quân sai quỹ tốt mang ông ra khỏi ngôi đền.

Sau khi tĩnh dậy, ông Triệu thấy mình còn nằm trên giường ở dương thế. Nhưng phần dưới hai bên đùi vế có vết bầm và sưng. Ông phải nằm liệt giường cả tuần nữa mới đứng dậy đi được.

Thế rồi Triệu Quần đem kể cho mọi người nghe việc du địa phủ của mình. Từ đó, cả gia đình ông đều phát tâm ăn chay. Họ không bao giờ ăn thịt thú vật. Thân nhân của ông thường mua Những con vật bị bắt đem phóng sinh. Về sau, mọi người đều xác nhận rằng tâm tánh của ông Triệu đã hoàn toàn cải đổi. Nhờ vậy mà ông trở thành không Những là một người rất giàu mà còn có lòng từ thiện nhất trong thôn xóm.