Xăm Hình

Có một thiếu niên nọ, xem phim thấy các tay anh chị giang hồ xăm hình, ngưỡng mộ lắm, nghĩ thầm: “Nếu như mình xăm hình, chắc là sẽ oai phong, ai nhìn cũng phải nể và không dám coi thường!”.

Thế là chú tưởng tượng cảnh mình xăm con rồng thật bắt mắt. Đầu rồng nằm ngay ngực, thân rồng uốn lượn quanh thân chú, và đuôi nó nằm ngay bắp đùi sau. Ôi! Hách và oai ra phết!

Thiếu niên nghĩ đến đây đắc ý lắm. Ngay cả trong mơ cũng thấy mình bay lượn trên mây oai như rồng.

Nghe đồn ở thành phố nọ có một nghệ nhân xăm hình nổi tiếng, chú không quản xa xôi tìm tới, yêu cầu thầy xăm hình rồng theo ý mình.

Thầy nghe thiếu niên diễn tả, phục quá trời. Vị thiếu niên này quả có dũng khí, khó ai sánh bằng! Bởi, nhiều năm rồi, ông đâu thấy ai đòi xăm một con rồng bự khắp mình như vậy? Việc xăm hình rồng, phượng… là một nghệ thuật đòi hỏi sự chăm chút tỉ mỉ và phải tốn khá nhiều thời gian, chưa kể người xăm bị đau đớn không ít, vì phải hứng hàng ngàn, hàng vạn mũi kim đâm vào. Ngay những tay anh chị khét tiếng cũng phải xăm nhiều đợt mới chịu nổi. Vậy mà thiếu niên này lại nằng nặc đòi xăm nguyên con rồng bự hết trong một ngày, còn tỉnh bơ nói: “Không hề chi!”.

Thầy bảo thiếu niên:

– Chú hãy về tẩm bổ cho mập mạnh, tuần sau đến đây tôi xăm cho!

Đúng hẹn, thiếu niên đến, thầy bày dụng cụ lềnh khênh: kim, mẫu hình, khăn, gòn, cồn, dầu, mực… Thầy bảo chú nằm trên giường, vẽ hình mẫu xong, thầy xoa dầu, tẩm cồn kim, cho mực vào và chích vào sau đùi phải của chú.

– Á! – Thiếu niên rống to – Đau quá trời đất! Thầy xăm cái gì ở đó vậy?

– Đuôi rồng!

Không cần xăm đuôi nữa! Cái đuôi làm tôi đau muốn chết! Xăm cái khác đi!

Thầy bảo thiếu niên xoay nghiêng, thoa dầu lên thân chú và bắt đầu làm lại.

Ái da! -Thiếu niên lại rống to, vừa giãy nãy vừa rên rỉ – Đau chết đi! Thầy xăm gì vậy?

– Móng rồng!

– Thôi khỏi xăm móng, cái móng làm tôi đau dữ quá… giờ hãy xăm cái đầu rồng cho tôi!

Thầy bảo thiếu niên chuyển qua thế nằm ngửa và chích vào ngực thiếu niên.

Aáááá….! Ối trời ơi! – Thiếu niên ngồi bật dậy- Đau chết đi! Thầy xăm cái gì thế?

– Răng rồng!

– Khỏi khỏi! Chắc tại mấy cái răng rồng cứng nhọn nên mới đau khiếp vậy! Thầy… có thể đổi qua xăm… sừng rồng được không?

Thầy bật cười, xì một tiếng dài, ghim kim vào hộp, nói:

– Thuở giờ tôi chưa thấy ai đến xăm mà mới chích ba mũi đã la làng la xóm rồi đòi đổi lung tung như chú! Không phải các bộ phận con rồng làm chú đau, mà do chú chịu đau dở! Bây giờ dù có xăm sừng rồng, miệng rồng gì… cơn đau cũng giống vậy thôi!

– Ai mà biết xăm đau dữ vậy?!

Thế là mộng xăm con rồng oai hùng tắt ngấm, thiếu niên tẽn tò chào thầy, quay trở về.
(Kể theo Đột phá khổn cảnh của Lâm Thanh Huyền)

—o0o—

Bài Học Đạo Lý

Trước đây chỉ có các tay anh chị, hoặc các băng đảng xã hội đen xăm hình, nhằm phô trương thân phận, địa vị, đẳng cấp… Nhưng giờ dịch xăm đã tràn lan và trở thành mode thịnh hành trong giới trẻ.

Nhiều thanh niên còn đeo khoen tai, khoen mày, khoen mũi, thậm chí cả khoen ngực, khoen lưỡi… Nghe nói bấm lỗ đeo khoen lưỡi, khoen ngực… đã đau đớn mà còn gây hậu chứng phát đàm, ung mủ, có thể nguy đến tính mạng.

Chứng kiến cảnh này, tôi nghĩ: “Cái đẹp thật sự đâu phải là si mê nhắm mắt hùa theo, ai làm gì ta làm nấy?”. Người theo thời trang cần phán đoán sáng suốt, chọn cái tốt và loại bỏ những gì xấu, dở, gây hại. Được vậy thì dù có chạy theo mode, theo thời, họ vẫn giữ được bản sắc, phong cách riêng. Giữ được tính tự chủ độc lập, mới là người thông minh. Cái đẹp tạo sự đồng cảm nhưng cái lố bịch lại gây phản cảm.

Hãy biết tự bảo vệ nét đẹp bản thân. Giữ được tính độc lập, không xu thời, không bắt chước cẩu thả theo mode của phần đông, biết nhận định cái hay, cái đẹp, cái duyên mới là khôn ngoan. Giữa dòng đời đừng bị nhấn chìm trong ngọn thác thời trang, hãy biết đứng độc lập vững vàng, không để những mode xấu chi phối, ảnh hưởng bất lợi đến mình.

Nếu cứ nhuộm tóc bừa bãi, xăm hình khắp thân, đeo khoen lung tung để sinh ung thư da đầu, ung mủ lưỡi, ngực… thì đây chính là tự làm khổ mình, vừa thiệt thân vừa gây phản cảm đối với những người chung quanh.