Suy Ngẫm Về Kiếp Người

Con người sống trên đời, ai cũng muốn giàu có, xinh đẹp và trường thọ. Cho nên lúc còn trẻ, người không đẹp thì đi phẫu thuật; người không giàu thì kiếm đủ nghề “bất tịnh chi tài” (đồng tiền bất chính hoặc đồng tiền nhờ làm những nghề không phải chánh nghiệp) làm sao cho mau chóng có tiền, người không khoẻ thì dùng cao lương mỹ vị để tẩm bổ…..Nhưng đến lúc già có ai chống chọi lại được da dẻ nhăn nheo, bệnh tật và phải uống thuốc?

Bạn có nghĩ chết là hết không? Những hiện tượng ma qu trên đời thì chúng ta phải giải thích sao đây? Con người không tin nhân quả, luân hồi nên thường tạo ra rất nhiều ác nghiệp mà do vậy sau khi chết rồi không được siêu thoát nên phải xuống địa ngục hay làm ngạ qu (qu đói)…Người hiểu đạo thì không sợ chết, cho dù có sợ thì ai ai cũng phải chết thôi. Chết chẳng qua là thay đổi thân xác, chuyển chỗ ở mà tương ứng với những nghiệp thiện, nghiệp ác mà mình đã gieo trồng lúc còn sống.

Suy cho cùng, chúng ta cầu danh văn lợi dưỡng, ngũ dục lục trần của thế gian này để làm gì nhỉ? Để được tiếng khen của người thôi ư? Cũng vì nó nên chúng ta mới bị trói buộc với cái thế giới Ta Bà này, đau khổ biết bao. Vì con người khi khởi niệm mong cầu đã là khổ. Cầu không được cũng khổ, cầu được rồi cũng khổ. Vì cầu được rồi lại sinh tâm lo lắng sợ mất đi nên phải cố giữ lấy. Của cải, danh vọng, địa vịchỉ cho chúng ta mượn tạm vài ngày thôi. Giả sử tài sản có ức vạn đồng. Nhưng một khi thiên tai, địa ách, sóng thần, động đất thì ta lại trắng tay.

“Sống không mang đến, chết không mang đi

Ra đời hai tay trắng. Lìa đời trắng hai tay.

Sao mãi nhặt cho đầy. Túi đời như mây bay”

Chúng ta phải hiểu rõ luật nhân quả để những lúc gặp những chuyện không như ý thì phải biết do mình đã làm, đã từng gieo, đừng than trời trách người. Có sanh tức có chết, có tướng tức có hoại. Từ khi sanh ra đến giờ ta đang đi dần đến ngôi mộ. Ta không thích đi vào nghĩa trang, nhưng ta lại thích ăn thịt thì bao tử ta có khác gì cái nghĩa trang đâu, cũng là nơi chôn nấm mồ của tất cả những chúng sanh mà mình từng nuốt vào bụng.

Một ngày đã qua, mạng cũng giảm dầm, như cá thiếu nước, có gì vui đâu?

Kết thúc xin kể cho bạn nghe câu chuyện như thế này:

Những ý muốn cuối cùng của Alexander Đại Đế Khi “Gần đất xa trời”.

Alexander Đại Đế triệu tập các tướng lĩnh đến để truyền đạt những ý muốn cuối cùng của mình, 3 điều mong muốn nhất là:

  1. Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y giỏi nhất của thời đó.
  2. Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, đá quí,…) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài.
  3. Đôi bàn tay của ngài phải được để lắc lư trên không bên ngoài quan tài để cho mọi người đều thấy.

Một vị tướng ngạc nhiên về những ý muốn kỳ lạ này, và đã hỏi Alexander lý do tại sao. Alexander đã giải thích như sau:

  1. Ta muốn chính các vị ngự y giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng một khi phải đối mặt với cái chết, thì không ai có thể cứu chữa được (dù là những người tài giỏi nhất).
  2. Ta muốn châu báu của ta được rải trên mặt đất để mọi người thấy rằng của cải, mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này (một khi ta nhắm mắt xuôi tay từ giã cõi đời).
  3. Ta muốn bàn tay của ta đong đưa trên không, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đã tới thế giới này với hai bàn tay trắng thì chúng ta cũng rời khỏi thế giới đó với hai bàn tay trắng. Và rốt cuộc chúng ta nhận ra rằng kho báu quý giá hơn cả là thời gian.

Giàu tài sản, không bằng giàu đức hạnh.

Giàu điền viên, không bằng giàu phước huệ.

Mỹ sắc tuy hảo, không bằng tâm đại hảo.

Trí tài cao cả, không bằng chỗ chơn thật tu tâm.

Oai quyền trọng phẩm, không hơn Giác ngộ.

Khi chết, chúng ta chỉthể mang theo tội và phước của mình (đã từng gây tạo trong đời này và đời trước, chính tội và phước này quyết định tương lai của mình cho kiếp sau “trời, dương gian hay địa ngục”). Tất cả giàu sang, trí tài, mỹ sắc, oai quyền và những gì mà chúng ta đã hưởng thụ trong kiếp này đều phải bỏ lại phía sau.

– “Nhiều người cả cuộc đời bôn ba, tranh chấp hơn thua, cầu kế mưu sinh làm đủ mọi việc để tìm ra được hạnh phúc và để rồi khi về già họ mới biết được Hạnh Phúc thực sự là chính trong Tâm này đây !!!”

Vạn vật đổi thay chẳng mấy hồi.

Vô Thường thúc dục hỡi ai ơi.

Tỉnh mơ hồ điệp đừng say đắm.

Thức giấc mê ly chớ nhiễm trần.

Sanh tử xuống lên đầy thống khổ.

Liên đài tột chỗ hưởng cao ngôi.

Tu là cội phúc không chi sánh.

Chậm trễ luống qua uổng kiếp rồi.

(Nguồn: tinhtam.vn – đã hiệu chỉnh)