LỜI NGƯỜI DỊCH
Chúng tôi phiên dịch bộ Kinh Lăng Già Tâm Ấn này với mục đíchcho Tăng Ni học tại thiền viện chúng tôi. Tuy nhiên, trước đây tôi đã có Sư bà Diệu Không dịch, ấn hành vào năm 1970 và 1971 rồi, song bản dịch ấy vì lược nhiều quá khiến chúng tôi không hài lòng, bất đắc dĩ phải dịch lại.
Ở đây, chúng tôi dịch trung thực với Thiền sư Hàm Thị, không làm tăng giảm trong phần sơ giải. Nếu có giảm, chỉ đôi chút thôi. Bởi chúng tôi thấy, Ngài Hàm Thị quả thật một thiền sư ngộ đạo trong môn đình Tào Động, cho nên lời sớ giải của ngài rât phù hợp với tâm tông. Trên phần chánh văn Kinh, chúng tôi dịch nguyên âm những danh từ, không nhằm làm sáng tỏ những ý nghĩa, độc giả cần đọc qua những sớ giải sẽ hiểu rõ. Vì chánh văn tối nghĩa lại cô đọng khúc chiết, nếu không nhờ vào phần sớ giải, chúng ta không tài nào lãnh hội được.
Bản kinh Ngài Hàm Thị sớ giải đây, nguyên tên là Lăng Già A Bạt Đa La Bảo Kinh, do Ngài Cầu Na Bạt ĐàLa dịch Phạn Hán, có 4 quyển. Bơi Tổ Bồ Đề Đạt Ma sau khi truyền pháp cho Tổ Huệ Khả còn bảo: “Xứ này có 4 quyển Kinh Lăng Già có thể dùng ấn tâm…” Nên Ngài Hàm Thị Sớ Giải dể thêm hai chữ Tâm Ấn, Tâm Ấn có nghĩa là toàn bộ kinh Lăng Già cốt làm sáng tỏ bản tâm. Người đọc khéo lãnh hội sẽ thấy rõ bản tâm mình bao nhiêu lời Phật trong kinh dường như Phật đem tâm ngài in qua tâm mình. Cộng thêm lời giải của Ngài Hàm Thị càng làm cho chúng ta thấy rõ bản lai diện mục của chính mình, hiện sờ sờ dưới bóng mặt trời trí huệ của Ngài. Vì thế hai chữ Tâm Ấn thật là xứng đáng. Do đó ngoài bà chúng tôi chỉ để 5 chữ Kinh Lăng Già Tâm Ấn.
Về phẩm loại thì bản dịch đời Ngụy chia làm 18 phần, bản dịch đời Đường chia làm 10 phẩm, chỉ riêng bản này gồm chúng một phầm để tên là Nhấtt Thiết Phật Ngữ Tâm có 4 phần. Câu Nhất Thiết Phật Ngử tâm đã nói lên chẳng những Đức Phật Thích Ca nói Kinh Lăng Già chỉ là bản tâm, ngoài tâm không có một pháp mà tất cả chư Phật nói ra cũng chỉ bản tâm. Như thế, để thấy Phật, Phật giáo hóa không khác, pháp pháp đều hiện bày bản tâm.
Trong phần đầu trước khi giải Kinh, Ngài Hàm Thị có làm bài Tổng Luận mà không đề tên Tổng Luận, lại để Phẩm Nhất Thiết Phật Ngữ Tâm phần 1 khiến độc giả dễ lầm là văn Kinh. Đó là Ngài muốn nêu lên cho chúng ta thấy lời bàn luận của Ngài ở đây do góp nhặt những yếu điểm trong Kinh, chỗ tất cả chư Phật nói về tâm, chứ không có ý kiến nào riêng của Ngài. Vì thế trong bài Tổng Luận này thật cô đọng có thể gom hết toàn ý bộ Kinh. Độc giả thông được bài Tồng Luận coi như nắm được yếu chỉ bộ Kinh Lăng Già.
Bốn quyển Kinh Lăng Già, Ngài Hàm Thị giải thành 8 quyển. Đến phần cuối Kinh, độc giả sẽ ngạc nhiên tại sao không có câu: “Phật nói Kinh này rồi, Tỳ-kheo, Tỳ-kheo Ni đều rất vui mừng, tin nhận vâng làm, lễ bái lui đi” (Phật thuyết thử Kinh dĩ, Tỳ-kheo, Tỳ-kheo ni… giai đại hoan hỷ, tín thọ phụng hành, tác lễ nhi khứ). Bởi vì toàn bộ kinh Lăng Già rất nhiều, các vị học giả Ấn Độ mang sang Trung Hoa phần nào thôi, nên phiên dịch chưa đến phần chót.
Chúng tôi mong độc giả đọc bộ Kinh Lăng Già này thấy được bản tâm, để khỏi phụ công ơn Đức Phật dùng mọi cách chỉ dạy và khỏi cô phụ công ơn Đức Phật dùng mọi cách chỉ dạy và khỏi uổng công Ngài Hàm Thị đã nhọc nhằn giải thích cho chúng ta.
Kính ghi
Đầu Xuân 1975
THÍCH THANH TỪ