Từ khi Phật giáo du nhập vào Việt Nam đã để lại một kho tàng văn hóa phi vật thể vô cùng đồ sộ, trong đó Sớ Điệp Công Văn là một thể loại đặc biệt được các vị Cao Tăng Thạc Đức sáng tác ra để cung cấp cho toàn bộ các lễ nghi quan trọng trong Phật giáo, những áng văn chương này được sàn lọc từ đời này qua đời khác cho nên những lòng văn sớ hiện hữu là sự kết tinh tột đỉnh của văn hóa Phật giáo Việt Nam, ở đây dịch giả tiến sĩ Thích Nguyên Tâm như tiến sĩ Phật Điển Hành Tư đã nhận định:
1- Chánh văn thì tuy thu tập được rất nhiều, hầu như đầy đủ cho mỗi nhu cầu riêng biệt, nhưng chỉ kể là có công một phần mà thôi
2- Phần dịch nghĩa rất sáng sủa, đặc biệt là ngắn gọn hầu như theo sát với số từ của nguyên văn, không diễn dịch rườm rà, chứng tỏ soạn giả nắm vững ý nghĩa của lòng văn, hai phần rưỡi.
3- Tài năng của soạn giả, sáu phần rưỡi, đặt ở nơi chú thích giảng giải. Mỗi một từ soạn giả đều giải thích ý nghĩa, dẫn chứng xuất xứ, trường hợp áp dụng, rút nơi các kinh điển Phật giáo, Tứ Thư Ngũ Kinh, Đạo Tạng, trong những áng văn thơ bác học, trong tập tục bình dân.v.v. và nhiều thuật ngữ, điển cố văn từ của các thư tịch xưa của Trung Quốc như Thi Kinh, Lễ Ký, sử Ký, Nhan Tị Gia Huấn, Ấu Học Quỳnh Lâm.v.v. soạn giả rất cẩn thận quảng bác và nhiều công phu trong khi tu tập và soạn thành bộ Sớ Điệp Công Văn này, để chuyển hóa một thể loại nghi lễ tôn giáo trở nên có một giá trị tầm cỡ, uyên thâm, và cung ứng cho Phật giáo một bộ môn văn học nghệ thuật xứng đáng được giảng dạy ở cấp cao; giảng và học ở cấp Đại học Phật giáo.